Giữa cái "TÔI" và cái "TÂM"
Khi những
người thân yêu của mình bực bội, ta khuyên họ hãy bình tĩnh. Những lúc bạn bè
hoặc các đồng nghiệp có những vấn đề không vui hay nóng giận, ta bảo với họ
chuyện đâu còn có đó. Những khi mà họ hàng hay những người hàng xóm của ta gặp
khủng hoảng, ta nói với họ mọi việc sẽ ổn thôi. Nhưng khi chính bản thân mình
thật sự có vấn đề, ta cuống cuồng lên mà sao không thể bình tĩnh suy xét
được.
Một anh
chồng được cho là rất đỉnh đạt trở về nhà sau một ngày làm việc mệt nhọc. Thấy
cô vợ đang hét toáng lên và phạt đòn đứa con nhỏ bên mâm cơm với nồi canh cua
đồng thơm lừng nóng hổi. Anh chồng hướng ánh mắt cảm thông về phía con trai và
nhẹ nhàng bảo vợ. "Có chuyện gì cũng phải bình tĩnh, con nó còn nhỏ chưa
hiểu chuyện em cần phải có cách dạy cho khoa học". Nói xong anh đoạn vớ
tay lấy chén và múc lấy canh vợ dọn sẵn bên mâm cơm húp ngon lành và rồi tiếp.
"Để dạy con thì bản thân chúng ta phải gương mẫu, phải…bla..bla..!"
Xong anh chợt nhận ra điều gì đó và hỏi vợ; "Canh hôm nay em nấu sao mặn
thế.?". Lúc này cô vợ mới lên tiếng; "Em vất vả lắm mới nấu được nồi
canh cua đồng thơm ngon như này, đang đợi anh về gia đình cùng ăn, mà
thằng ôn con này nó lại tè hết cả vào nồi, anh thử hỏi xem có tức giận hay
không, có đáng đánh đòn hay không..?
Lúc này
thì anh chồng không còn giữ được bình tĩnh nữa, giật bắn cây roi vợ đang cầm,
đẩy cô vợ về góc nhà và chĩa thẳng cây rơi về phía thằng bé…
Thế mới
thấy được rằng con người chúng ta rất thích thể hiện, hay tỏ ra thông thái
trước mọi người, nhưng bản thân mình thì thật sự nhỏ bé và thường hay không tự
quản được chính mình. Chúng ta đặt cái "TÔI" của mình lên làm trọng
và quên mất đi rằng cái "TÂM" của mình mới thật sự đáng giá
hơn.
Ta thường thấy có nhiều người tỏ ra quan tâm đến người khác, nhưng sự quan tâm thật sự của họ lại là được thể hiện chính mình.
Chuyện về
một người chị rất yêu thương và nhớ về người em của mình nơi quê nhà. Một hôm
nọ có một người bạn thân của cả hai chị em nhân việc về quê, người chị đã nhờ
gửi hộ gói quà về cho em gái mình, bao nhiêu tình cảm và yêu thương gửi cùng
vào đó. Người bạn thân không ngần ngại nhận lời và đã làm tròn trách nhiệm của
mình. Nhưng khi người em mở gói quà ra, vì một lý do nào đó mà gói quà đã không
còn được nguyên vẹn. Người em cảm thấy hết sức tức giận vì cho rằng chị của
mình đã gửi cho mình thứ đồ bỏ đi và đã phản hồi đến chị của mình với
những lời lẽ khó nghe. Người chị lúc này cảm thấy mình bị xúc phạm, vì những
tình cảm của mình đã bị phủ nhận và chà đạp, cô bức xúc và đổ hết tội lỗi lên
đầu người bạn, cho rằng chính người bạn thân này là nguyên do làm tan vỡ tình
cảm của hai chị em. Lúc này người bạn của cả hai người là tâm điểm chỉ trích,
những nỗ lực hòa giải dường như vô vọng, cô nhận lấy tất cả những khó chịu bực
tức của mọi người, nhưng mấy ai hiểu rằng cô chẳng được lợi lộc gì cho việc
này. Cô đã phải cố gắng rất nhiều để mang gói quà về đến nơi an toàn, cô đã
nhường chỗ để đồ cá nhân của mình cho gói quà tình cảm của hai chị em. Cô đã
không được nhận lấy một lời cảm ơn, mà trái lại còn nhận về sự ghét bỏ và kết
quả là cả ba người họ từ mặt nhau…
Chuyện gì
đã xảy ra vậy? Đó có phải là sự vô minh. Sự vô minh che mờ lý trí làm cho người
ta không thể nhận ra được đâu là tình cảm đâu là vật chất. Sự vô minh làm cho
người em không nhận ra rằng cái mà chị gửi đến mình là nỗi nhớ thương được gửi
gắm dưới một món quà chứ không phải là bản thân vật chất của nó. Sự vô minh làm
cho người chị không nhận thấy sự nhiệt tình của người bạn thân mong muốn được
làm cầu nối cho tình cảm của hai người, để rồi không những làm mất đi tình cảm
của em mình mà còn mất luôn mối quan hệ thân thiết với người bạn. Sự vô minh đã
làm cho người bạn không hiểu rằng mình đang truyền tải những tình cảm thiêng
liêng của con người chứ không phải là một món quà đơn giản.
Con người
thường sống trong vô minh và mơ hồ trước những mong muốn thể hiện thấp hèn,
nhưng không mấy khi nhận ra vì bản chất cái "TÔI" quá lớn của họ.
Thay vì tự rèn luyện để sống thật với chính "TÂM" của mình thì đa
phần chúng ta lại làm điều ngược lại.
Hãy là
người sáng suốt, đừng để bóng tối của sự vô minh làm "TÂM" mình bị
che mờ bởi cái "TÔI" thấp kém. Hãy hiểu rằng nếu một điều gì đó xảy
đến với mình, thì đó là do mình đã làm gì hoặc đã không làm gì để cho việc đó
xảy ra như thế.
Hãy chân
thành nhìn nhận lại mình, hạ cái "TÔI" của mình xuống để biết được
rằng mình vẫn chưa hoàn thiện, và cần phải nỗ lực nhiều hơn cho "TÂM"
mình không vấn đụt.
Không có nhận xét nào