Làm sạch tâm hồn
Chúng ta luôn có hai xu hướng: nhìn những thứ mình thích, những người mình yêu thương với cặp mắt kính màu hồng, và ngược lại, nhìn những việc mình không muốn, những người mình không yêu thương bằng chiếc kính tiêu cực màu đen. Nên chúng ta sẽ có cảm giác buồn bực hay thất vọng khi một vài người khác thành công nhanh hơn chúng ta trong việc gì đó.
<< Chuyện về một người cha đã giao ước với hai con nhỏ của mình răng "mỗi khi các con làm được một việc gì tốt đẹp, hãy ghi nhận lại và cha sẽ thưởng cho những món quà tương xứng". Điều này đã làm cho những đứa trẻ cảm thấy rất hưng phấn, chúng thay nhau làm được những điều tốt đẹp nhất để khoe với mọi người và cũng để được quà từ người cha. Nhưng khi mà đứa em gái luôn chiếm được phần ưu thế khi thường xuyên làm được những điều tốt đẹp và đạt được những món quà mình mong muốn như búp bê, truyện tranh, heo đất, bộ xếp hình cùng với những thứ khác mà em mong muốn bằng chính những nỗ lực của mình. Trong khi đó người anh trai lại không đạt được những kỳ vọng như cha mình mong đợi. Và để động viên cũng như khích lệ tinh thần của cậu con trai, người cha đã đặc cách cho em có được những phần quà của mình. Điều này làm cho người con trai cảm thấy rất phấn khích, nhưng lại vô tình làm cho cô em gái nhỏ cảm thấy uất ức và xót xa khi nghĩ rằng những nỗ lực của mình cũng không hơn được tình cảm của cha giành cho anh trai. Cô bé đã nũng nịu, giãy nảy đòi anh phải được đối xử công bằng như mình, và sự giận dỗi làm cho cô bé như đạp đổ hết những điều tuyệt vời nhất mà mình đã cố công có được. Cô bé đã ngu ngơ mà không nhận ra rằng những phần quà cha cho anh mình không làm vơi đi chút nào những gì mình đang có. Thay vì chung vui cùng với anh với những món quà mà hai anh em đang có thì cô bé lại thấy khó chịu khi anh ấy dễ dàng đạt được điều này nhanh gấp nhiều lần so với sự cố gắng và nỗ lực của mình trong thời gian dài. >>
Sự vô minh của cô bé chúng ta có thể lý giải được đó chính là những đố kỵ xuất phát từ chính tâm thức của ta, nó cho ta thấy rõ việc mình luôn xem nhẹ những điều mình không thích, và nó luôn tệ hại hơn gấp nhiều lần những điều mình thích.
Sự vô minh của cô bé chúng ta có thể lý giải được đó chính là những đố kỵ xuất phát từ chính tâm thức của ta, nó cho ta thấy rõ việc mình luôn xem nhẹ những điều mình không thích, và nó luôn tệ hại hơn gấp nhiều lần những điều mình thích.
Hai thái cực nói trên, kể cả việc phóng đại những điều mình thích và phản ứng kịch liệt với điều mình không thích, tựu chung đều là những cách nhìn giới hạn của cá nhân chúng ta do còn chưa đủ sáng suốt. Nên chăng, chúng ta hãy dùng cặp mắt sáng suốt của trí tuệ, dùng tâm thái thiện lương để nhìn nhận sự thật của cuộc đời.
Thời gian đã khiến cho chúng ta mất đi cái nhìn trong sáng về thế giới, đánh mất những rung cảm hạnh phúc trước cuộc sống vốn đầy màu nhiệm và bình an. Chúng ta không có lúc nào dừng lại để nuôi dưỡng chính mình, mà cứ mải chạy rong ruổi theo những suy nghĩ đúng sai, phải quấy về cuộc đời và về người khác.
Xét cho cùng, thì có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, vốn chẳng hề ảnh hưởng đến tư cách và phẩm chất của chúng ta. Nó chắc chắn không làm cho chúng ta trở nên đẹp đẽ gì hơn khi so bì hơn thua hay ganh tị với người khác. Mà chính thái độ tiêu cực, thói quen chỉ trích mới khiến chúng ta mắc lỗi với bản thân mình và xấu đi trong mắt của mọi người.
Tìm lỗi của người khác, là tự đem rác rưởi của họ về cất trong nhà. Mỗi phút chúng ta để tâm đến chuyện không tốt, thì mất đi một phút vui vẻ không thể lấy lại. Cuộc đời này ngắn lắm, sẽ chẳng ai có khả năng và trách nhiệm níu giữ cho ta những thời khắc sinh mệnh đang vùn vụt trôi qua. Vậy chúng ta có còn muốn phí hoài cuộc sống để đi phán xét những sai lầm của người khác?
Cách mà chúng ta nhìn nhận vấn đề, thực chất là đang phản ánh nội tâm của chính mình. Một người đang túng thiếu sẽ thấy khó chịu với những ai dư giả. Một người sân hận sẽ luôn thấy người khác công kích và chọc tức mình. Một người không thành thật sẽ thấy mọi người đầy giả trá. Tất cả những cảm xúc và suy nghĩ tiêu cực đó, đều khởi sinh từ một tâm thức thiếu bình an. Nên điều mà chúng ta cần làm, là quay trở vào bên trong để nuôi nưỡng mảnh đất tâm mình vốn đang ngập đầy giông bão.
Bao nhiêu người trong số chúng ta vẫn đang hằng ao ước có được "một vé đi tuổi thơ"? Đã bao lâu rồi chúng ta không thể nở một nụ cười trọn vẹn? Chúng ta ao ước có được chút hồn nhiên, trong trẻo như trẻ nhỏ, để có thể dễ dàng hạnh phúc và dễ dàng thứ tha.
Nhưng tại ai đã làm cho chúng ta ngày càng trở nên khô cằn, nóng nảy và bất hạnh? Tại ai đã khiến chúng ta luôn cô đơn, lạc lõng ngay chính trong gia đình mình, giữa bạn bè mình và bên cạnh tám tỷ người trên trái đất này.
Là do chúng ta cố chấp mà đeo lên những cặp kính màu đen đầy phiền não, những cặp kính sai lầm ngăn cách chúng ta với hạnh phúc hiện hữu nơi thực tại này. Chỉ cần một lúc nào đó đủ dũng cảm tháo bỏ cặp kính ấy đi, thì cuộc đời sẽ hiện ra tươi mới, thế giới sẽ là chỗ để chúng ta trải nghiệm phúc lạc đủ đầy.
Nguồn: Internet
Không có nhận xét nào